Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử.
Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy.
Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Một điều rất hệ trọng.
Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Tất cả đều không sâu đậm. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy.
Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại.
Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.
Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Thôi, năm nghìn đi ạ.
Người bảo người là ác. Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).