Dự định này rất tốt, nên tôi sẵn lòng giúp đỡ ông ấy. Một phần mười trong tổng số tiền cháu kiếm được cần phải giữ riêng cho cháu, cho dù số tiền cháu kiếm rất nhiều hoặc rất ít đi nữa. Do đó, ông ta đã đặt cược một món tiền lớn cho bất cứ ai có ngựa chạy nhanh hơn con ngựa của mình.
- Làm việc nhiều để được cái gì, hả Megiddo? – Zabado chen vào. - Của Megiddo và của cậu nữa. Phải là nước mát đấy, vì trời đang nóng mà.
Và tôi dùng số vàng đó để giúp những người khác buôn bán, làm ăn. - Cậu đã làm gì mà không còn một hào, một cắc để trả cho tôi chứ? Từ số tiền kiếm được hàng tháng, con hãy trích ra một phần mười để tham gia vào những cuộc đầu tư kia.
- Chính tôi cũng đang ngồi riêng ra trong ngôi nhà của mình. Tôi trăn trở rất nhiều vì những lời nói mạnh mẽ của bà Sira và nhận thấy rõ ràng chính tôi đã bị “kẻ thù” do mình tạo nên đuổi khỏi quê hương xứ sở. – Mathon vừa nói, vừa cầm lên một đoạn dây thừng đã thắt thành gút.
Sau này nếu có cơ hội thuận lợi, các anh nên mạnh dạn vận dụng những quy luật quý giá này vào công việc kinh doanh để làm giàu cho bản thân và đất nước chúng ta. - Không bao giờ! Nhưng tôi lấy làm ngạc nhiên là với tình bằng hữu gắn bó bao năm nay, có bao giờ anh nói với tôi về những điều này đâu, Bansir? – Kobbi kinh ngạc hỏi lại. Vậy thì, kính thưa tất cả quý vị, nếu muốn có một cái tên chung để gọi người cố tình né tránh hoặc không chịu làm việc nhằm đem lại lợi ích cho bản thân anh ta, thì các bạn gọi người đó là gì nhỉ?
Tôi từ phương xa tới, đang định sáng mai đem đàn cừu này vào thành để bán, nhưng vừa rồi tôi mới nhận được tin người vợ yêu quý của tôi hiện nay đang lâm bệnh nặng ở nhà. Họ cũng là những người mến mộ tài năng và sự thành công của ông cháu. Tội trạng của những kẻ nô lệ đám đánh cắp tài sản của chủ mình để đào thoát là rất nặng và có thể bị đánh chết.
Nhưng tôi đã nhanh trí đề nghị với ông ấy: Tôi phải trả một giá rất cao cho sự tự do của cậu, nhưng cậu hoàn toàn xứng đáng với điều đó. Vậy có phải dịp may hiếm có đã vuột khỏi tầm tay của tôi không?”
Nhưng sự thật như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi, khi ông chủ mới dẫn tôi đến trình diện với bốn bà vợ của ông ta, và bảo rằng họ có thể sai khiến tôi như một tên nô lệ mạt hạng. Nhưng Tarkad im lặng không nói gì, và anh nghĩ mình cũng chẳng có điều gì để nói cả. Cột sống của tôi sẽ không bị gãy.
Tình cờ, tôi gặp một người nông dân trung niên đang đi loanh quanh, có vẻ như rất sốt ruột và lo lắng vì một điều gì đó. Phải là nước mát đấy, vì trời đang nóng mà. - Cháu nói đúng một nửa sự thật mà thôi.
Anh thấy đó, con bọ này có lẽ phải nằm mãi mãi trong cái hòm của tôi. Sau này, khi chiếm được vương quốc Babylon, người Ả Rập đã tàn phá nó bằng cách gỡ lấy gạch ngói để xây dựng đền đài, cung điện, nhà cửa và các công trình khác. Nhưng anh lại nghĩ, ít ra đây cũng là một cơ hội để anh có thể bước vào cái quán ăn rất hấp dẫn kia.