Nhưng ông Disraeli đã khôn ngoan mà chịu an phận. Không ai hiểu rõ sự xác đáng của những lời nói đó bằng John D. Ông Farrell giận lắm.
Khi viết xong, ông đọc cho bà mục sư nghe. Trước nhà bà Gent, một bà bạn của tôi, mà tôi đã có dịp nói tới, có một bãi cỏ đẹp mà tụi con nít thường tới giày xéo phá phách mỗi ngày. Và xin ông nhớ kèm thêm một nụ cười với vài lời âu yếm.
Cuộc hội họp đó đối với tôi quan trọng lắm và tất nhiên là tôi muốn sự tiếp đãi được hoàn toàn chu đáo. Có một người gửi cho ông mười bốn bức thư mà nhiều bức chửi ông hẳn hoi; một người khác lại dọa trả lại phố, nếu ông không có cách nào cấm người mướn từng trên ngay ban đêm! Ông ấy nói: Gặp được người như tôi vui làm sao! Rồi không cầu xin ông, ông cũng tự hạ tiền mướn xuống một chút. Nhan đề đoạn đó là: "Làm cha nên nhớ.
Con gái bà không biết trả lời ra sao, sa lệ. Đã từ lâu, nhà đúc chì quen tỏ sự quan trọng của mình bằng giọng thô lỗ với người lại bán hàng cho ông và la ầm lên, mời họ "cút". Họ chỉ muốn có một căn phố nhỏ, một máy lạnh, rồi dong xe hơi, đi chơi phiếm.
Bà góa và giàu đó, đã không trẻ, không đẹp, cũng chẳng tài hoa gì. Phải khéo léo, đừng khen bất ngờ quá, cho bà khỏi nghi. Như vậy chúng ta khích lệ họ cho họ tiếp tục gắng sức.
Henry Ford nói: "Bí quyết của thành công - nếu có - là biết tự đặt mình và địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình". Nhưng, khi vì rủi ro, người bếp làm cháy món thịt quay thì bà đã không phàn nàn, còn vui vẻ tha thứ mà ăn. Đọc thư bà ta, tôi tự nhủ: "Cảm tạ Trời Phật đã thương, không bắt tôi làm chồng con mụ này!".
Tôi hiểu, hôm trước không phải anh trông nom bữa tiệc. Tất nhiên là tôi không muốn trả giá đó. Tránh nó cách nào? Bằng cách ông giao hàng cho tôi vào đầu buổi chiều, như vậy xe của ông khỏi phải đợi, hàng của ông gởi được mau và những người làm công của ông về nhà được sớm để thưởng món ma-ca-rô-ni (macaroni) tuyệt khéo mà hãng ông chế tạo ra.
Những cuộc gây lộn đó làm cho tính tình hóa ra khó chịu và làm mất sự tự chủ đi. Tiểu thuyết gia đí gởi trả lại một bức thư và thêm vào: "Chỉ có sự ngu xuẩn của ông mới ví được với sự thô lỗ của ông thôi". Nó muốn giết người là giết, không vì một lý do gì hết".
Sau đó vài bữa, một bà bạn lại chơi, tôi chỉ những tấm màn và vô tình nói giá nữa. Con số 6 hôm trước đã có ai bôi đi, viết con số 7 thay vào. Bổn phận của ông quản lý khách sạn này là thâu cho được nhiều lợi.
Nhưng, bỗng nhiên, ông ta mỉm cười. ít ngày sau, ông Chamberlain nhận được tấm hình với chữ ký của Tổng thống gởi biếu và mấy lời cám ơn một lần nữa. Hơn nữa, bạn sẽ tiến được một bước lớn trong nghệ thuật dẫn đạo người.