Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không.
Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi.
Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Tôi đốt vì nó vô nghĩa.
Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm.
Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Tôi muốn thi xong được để yên. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau.
Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Nhưng chờ đến bao giờ.
Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Đi đâu cũng vất vả.
Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức