Cũng có hôm ngủ khá say. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào.
Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy.
Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.
Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.
Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.
Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.
Thế đã là tốt lắm rồi. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.
Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Thật lòng, tôi muốn khóc. Và biết rằng mình biết ít thế nào.