Để không khóc, phải cười thôi. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa.
Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Bạn không thích sự không nhất quán này.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Có lí do cũng không khóc.
Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.
Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ.
Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Dù biết là tạm thời thôi.
Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ.
Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.
Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác.
Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.