Còn 23 phần trăm nữa nhận lời trong lần thứ nhì. Mahlstedt nói vậy khi ông bị vùi xuống huyệt. Cách đây mấy năm, một ông chủ hàng cơm tỉnh Spokane, thuộc tiểu bang Washington, đã ngã đùng ra chết sau một cơn thịnh nộ.
Tức thì tôi nhận thấy rằng chuốc lấy khổ vào thân chỉ vì tự ép mình vào một cái khuôn không thích hợp. Bà nói với tôi như vầy: "Đối với đa số, không phải tăng lợi tức mà hết lo về tài chính đâu". Ta thù oán chúng, chắc chắn là chẳng làm cho chúng đau đơn chút nào, mà trái lại làm cho đời là luôn luôn thành ác mộng.
Sự thành công của họ đã phi trả với một giá đắt quá. Như vậy tôi dần dần tập cho họ chú ý tới người. Bài học ấy khó thiệt.
Cần một cây viết chì hoặc viết mực trong tay và khi gặp một lời khuyên mà bạn có thể thực hành được thì gạch một đường ở ngoài lề để đánh dấu. Nếu không có vớ thì con mèo cũng được. Vì số tiền lưng mang được theo quá ít ỏi, ông đành phải tìm việc làm.
Đây là câu chuyện: Đại tướng bao vây đồn Richsmond đã 9 tháng. vô sự tiểu thần tiên. Ông Saunders kể: "Bấy giờ tôi chưa đầy hai mươi tuổi, mà đã lo sợ đủ thứ.
Nếu ngài mắc việc không tiếp tôi được ở phòng giấy, thì xin ngài gia ơn cho tôi được hầu chuyện độ nửa giờ tại tư thất. Tại sao vậy? Bởi vì ông vẫn mơ tưởng một diễm ảnh cao xa. Thực là một món quà vĩ đại.
Vậy muốn khỏi bất bình, buồn bực về những lời chỉ trích, ta hãy theo quy tắc số ba này: Ta không tin ta là một người hoàn toàn, ta nên noi gương E. Nên nghĩ đến những nét nhăn trên mặt của các bà và tìm ra cách làm cho chúng tiêu đi.
Thử đoán coi hai mươi lăm năm nữa, anh Howard sẽ ra sao? Lúc đó, những người hiện nay chế tạo thực phẩm sẽ về hưu hoặc chết, nhường chỗ cho những thanh niên đầy nhiệt thuyết và sáng kiến. Năm 1942, ông đang ở Trung Hoa khi quân Nhật chiếm Thượng Hải. Tôi còn hai chân, tôi còn đi được.
Tôi đã có dịp gặp ông Bernard Baruch - viên cố vẫn chính thức của sáu vị Tổng thống Hoa Kỳ: Wilson, Harding, Coolidge, Hoover, Roosevelt và Truman. Ở chương IV bạn đã thấy rằng không thể giải quyết được một vấn đề khi nó còn lờ mờ. Gia đình ông gặp hai tai hoạ liên tiếp.
Tôi không tin rằng có người nào cầu nguyện xin một điều, hết ngày này qua ngày khác mà không lợi một chút gì cả, nghĩa là không làm một chút gì để thi hành điều mình cầu nguyện. Tôi ước gì một bà cô của tôi - bà Edith - cũng dễ quên giận như Lincoln nhỉ! Bà và ông chồng tên là Frank sống tại mọt khu trại đdã cầm cố rồi. Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe hơn là sự mất ngủ