Mẹ vòng sang bên trái tôi. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa. Mà không xuyên sang tai bên kia. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ.
Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi.
Đó là một niềm an ủi. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.
Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.
Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Ông Diểu tức giận giương súng. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.
Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.
Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé.
Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì.