Năm 21 tuổi, ông được chuẩn đoán là chỉ sống được hai năm rưỡi nữa. “Không, không, tôi không nghĩ thế, nhà biên đạo nói, nếu cô có đủ năng lực thì cô sẽ chẳng thèm để ý đến những lời mà tôi nói đâu!”. Tôi sẽ thành công ngoài xã hội.
Suốt quãng đời còn lại, tôi sẽ không bao giờ quên việc này. Hàng tháng trời tôi bị mất ngủ liên tục đến nỗi cả gia đình lo lắng cho sức khỏe của tôi. Vào năm 1967, tôi đang học năm thứ năm ở trường trung học Batu Pahat, Jonor, Malaysia; đây là năm mà tôi cho là “trọng đại” vì năm đó, tôi là nam sinh lớp 5 đầu tiên bị thầy giáo tát trước mặt cả lớp! Khi ấy tôi 17 tuổi.
Sau đó,anh xuất hiện trong 1 số phim đầu tiên của điện ảnh Hong Kong với vai trò người đóng thế và bằng nỗ lực của bản thân ,anh tiến dần tới vị trí điều phối viên các màn nguy hiểm ,rồi làm đạo diễn . Ông qua đời vào ngày 2/9/1969, ở tuổi 79. Có lẽ lời phát biểu dưới đây có thể chứng minh them quan điểm của tôi:
Ông không bao giờ phải làm gì cả vì mẹ ông cho ông mọi thứ ông muốn, kể cả sự chăm sóc đầy yêu thương. Họ xuống một tỉnh ở nam Thái Lan, nơi được gộ là Hatyai để bán thịt heo và xuất khẩu mì ăn liền sang Penang, Malaysia. Cuộc sống có thể đã quá tệ bạc với ta.
Đây sẽ là một trong những thử thách cam go nhất trong cuộc đời tôi. Xin được lấy vàng làm ví dụ ,món trang sức mà nhiều người đã chết vì nó . Không gì trên thế giới có thể thay đổi nó được.
Chính xác là 2 năm sau, tôi đã bắt đầu “ngứa nghề” trở lại. Lúc quân Mỹ giải phóng Philippines, cả Escolta bị cháy vì bị máy bay Mĩ thả bom. Trong 41 năm ,ông vào tù cả thảy 14 lần .
Tất cả láng giềng đều đến an ủi ông . Sau đó, bảng dang sách được sắp xếp theo thập niên. Nhà phiệt tài đầy quyền lực và là nhà từ thiện.
Khi Socrates đến tuổi 50,ông lấy vợ ;Xanthippe là người nổi tiếng xấu tính và hư hỏng. “Nếu tôi được sống đến tuổi “cổ lai hy”, liệu tôi có được một ít sức hấp dẫn, chủ nghĩa cá nhân và sự thông minh để không bị thải hồi khi tôi đã trở nên tiều tụy, kiệt sức và yếu ớt nhưng lại là hàng hiếm, được nâng niu như một món đồ cổ đặc biệt?”. “Không phải quyền lực làm hư hỏng người ta mà chính là nỗi sợ hãi.
Vào năm 1954 ,Roger Banister đã trở thành người đầu tiên chạy một dặm không tới 4 phút (3 phút 54,9 giây) Vâng, hôm nay tôi xin ca ngợi tất cả những ai là người đang và sẽ thất bại, và tất cả những anh hùng chưa được ca ngợi - những người đã thất bại cho nhân loại. Có phải điều này nghe rất thực tế chăng? Chắc chắn là không thế rồi.
Với 100 yên dành dụm, ông khởi đầu công việc kinh doanh trong một căn phòng cho thuê rộng gần 40m2, thành lập một trong những công ty thiết bị điện lớn nhất thế giới mà ông lãnh đạo trong hơn 50 năm. Chiến thắng của ho được định đoạt bởi việc cố thủ đó! Ngay cả những người bạn tốt nhất cũng vội vã xa lánh ông vì nghĩ ông đã hóa điên.