Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.
Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Thôi, năm nghìn đi ạ. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.
Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.
Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Không có thời gian để sửa chửa.
Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.
Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.
Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Dẫu không phải không có lúc buồn.
Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả.
Nó vẫn đang phải chứng minh. Chỉ có con mèo không ngược. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn.
Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.