Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học.
Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Thế đã là tốt lắm rồi.
Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế.
Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Tiếp theo thì còn tùy. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.
Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Con mèo lại sán vào tôi.
Rất rối rắm và hoang mang. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm
1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.
Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.
Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Hôm sau đi thi thấy bình thường.
Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Những cái tát của cát. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời.