Đọc xong rồi, chắc bạn muốn nhảy qua chương sau liền. Thưa với bà: "Thưa cô, dượng làm mất mặt cô như vậy, quả là dượng có lỗi; nhưng thành tâm xét, đã gần nửa thế kỷ mà cô vẫn càu nhàu về chuyện đó hoài, thì cô còn vô lý hơn dượng lắm nữa". Trước hết, tôi xin nói rằng, tôi cũng chẳng cần mướn một thư tín viên; sau, nếu cần đi nữa, tôi cũng chẳng mướn ông, bởi vì ông không viết nổi một bức thư bằng tiếng Thuỵ Điển cho đúng mẹo.
Xe chạy qua sông Hudson được một lát, tôi nghe người bán vé nói: "Tới cuốn đường rồi, thưa cô". Anh đáp: "Không đâu! Thân nhân tôi đã hứa chôn tôi trong một miếng đất nhà tại Broken Bow. Trên sườn núi Long's Peak ở Colorado, có một cây khổng lồ bị tàn phá, còn trơ lại nội một khúc thân.
Phải lựa một trong hai hành động ấy, hoặc là cúi đầu chịu những cơn bão táp tất có trong đời, hoặc chống lại với nó để rồi chết". Một tuần lễ nữa tôi trở lại làm việc như cũ. Ông nghĩ tới các vì tinh tú luân chuyển trên đầu, nghĩ tới vừng Thái dương cứ đúng kỳ hạn trở lại chiếu sáng miền hoang vu ở Nam cực.
Rồi trong tuần, nếu muốn tiêu một hai cắc, nó viết một tấm chi phiếu để lãnh số tiền ra, đoạn tự tính toán lấy số tiền còn lại là bao nhiêu. Và bao giờ tôi bắt đầu sống như vậy? Tuần sau?. Nhưng hãy nên vì sức khoẻ và hạnh phúc của chính ta mà tha thứ cho chúng, mà quên chúng đi.
Bạn đương làm cho thần kinh căng thẳng và mệt vậy! Chuyện tôi vừa kể xảy ra đã lâu rồi. Những chuyện như vậy hàm hồ quá, bạn không kiểm tra được hết.
Hai người chết trong dân số gần tám triệu người!. "Tôi bắt đầu suy nghĩ về lỗi lầm của tôi và quyết định trước khi đầu cơm, sẽ rán tìm ra bí quyết của nghề ấy. Mà ý niệm đó hoàn toàn tuỳ thuộc ta.
Bất kỳ ai cũng có thể sống một cách êm đềm, trong sạch, kiên nhẫn, đầy tình thương chan chứa trong lòng, từ mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn. Tôi cho rằng tôi dự một phần trong công việc tăng hạnh phúc của người khác lên một chút. Bởi vì mệt mỏi đến với ta mau lẹ lạ thường.
Lo làm cho thần kinh căng thẳng, ta cáu kỉnh hại cho những dây thần kinh trong bao tử, làm cho dịch vị biến chất đi và thường sinh chứng vị ung". Tôi xin kể ra đây trường hợp đã khiến nhà thương Boston mở lớp học nầy: Đọc xong rồi, chắc bạn muốn nhảy qua chương sau liền.
Phải có một tinh thần và sống một đời vị tha mới được". Vậy mà chúng tôi vẫn luôn luôn bị nợ nần quấy rầy và vận xui đeo đẳng. Cuộc khủng hoảng ấy đã cho tôi một sức mạnh mà không bao giờ tôi ngờ có được.
Người thứ nhất là ông A. Nhiệm vụ của chúng ta là giúp y chứ không phải là treo cổ y đâu nhé". Nếu không sẽ mau quên lắm.