Nên bạn bỏ qua như không. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.
Không không cần gì cần ai nữa. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.
Cũng có thể họ không tìm thấy. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu.
Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.
Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.
Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết.
Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.
Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Chuyển sang máy mát xa.
Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.
Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.