Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.
Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ.
Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Trước thì tháng gặp một hai lần. Nhưng như thế chưa đủ.
Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Tôi cũng không phản đối đâu. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng.
Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.
Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy.