Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Phải cạo râu đi nghe chưa. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.
Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.
Mẹ thì độ này da sạm đi. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ.
Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài. Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới.
Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào.
À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn. Mẹ, tôi và một người quen. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng.
Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.
Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.