Con nói chuyện với bác này. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến.
Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế.
Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên.
Chính trị là một cuộc chiến. Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.
Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Mấy ý tứ chợt ngân nga:
Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.
Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực.
Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Theo một cách của riêng em.
Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Đừng nhầm bạn với tôi.