Một con lươn thì chính xác hơn. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.
Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng.
Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn.
Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi.
Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy.
Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Đơn giản là để sống. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch.
Không trình bầy nữa. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất.
Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.
Trượt theo hai bên má. Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi.
Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.