Nhưng người bị mất việc dù sao cũng thất vọng lắm. Nếu tôi đã thành công được chút nào, toàn là do công của nàng vậy". Một đứa con nít ban sơ học cũng không bao giờ lầm lẫn như vậy.
Trước khi rầy nó, xin bạn đọc bức thư sau này của văn sĩ Livingstone Larnod. Không phải cha không thương con đâu, nhưng cha đã đòi hỏi ở tuổi thơ của con nhiều quá, cha đã xét con theo tuổi nhiều kinh nghiệm của cha. Đừng tỏ ý kiến của mình ra nữa, trái lại nên hỏi ý kiến của y.
Đó là quy tắc thứ nhất. Bạn thử xét xem có thành công được không? 1- Phòng kế toán sai một nhân viên lại nhà sáu ông khách hàng đó, và không úp mở gì hết, nói phắt ngay là đến để "thâu số tiền mà khách hàng thiếu của hãng từ lâu". "Ông Blank thân mến.
"Ông trả công tôi; vậy tự nhiên tôi phải làm vừa ý ông. Cho nên chúng tôi đã lập một kế hoạch cổ động mới mà tôi biết rằng sẽ làm ông vui lòng hơn kế hoạch năm rồi nữa. Ông Lawes, giám đốc khám Sing Sing còn nói: "Đối với một quân vô lại, muốn cho được việc, chỉ có mỗi một cách là tỏ vẻ tin cậy nó, đãi nó như một công dân lương thiện và đáng trọng, cứ nhận ngay rằng nó trung thực, đứng đắn.
Sự đáng tiếc lần trước, chắc chắn không xảy ra nữa đâu. Đây là một bức thư chép nguyên văn, nói cho đúng hơn, là một tờ châu tri, của ông giám đốc một hãng quan trọng chuyên môn quảng cáo bằng vô tuyến điện, gởi cho mỗi ông quản lý những sở vô tuyến điện trong nước. Đó là quy tắc thứ nhất.
Nhờ trường hợp bất ngờ đó mà tôi thấy rằng im đi, để người khác nói, lại lợi nhiều cho ta. Adoo giúp việc trong văn phòng ông, ông cũng áp dụng quy tắc đó, mặc dù điều ông tin cậy không phải là một sự hy sinh, mà chính là một danh dự vô cùng cho ông Mc. Trong khi người khác nói, bạn nẩy ra một ý gì chăng, thì đừng đợi người ta nói hết câu.
Chỉ có thể nói khào khào, nho nhỏ, không ai nghe rõ được cả. Nhưng, Emerson nói, "lễ phép tức là phải chịu nhiều hy sinh nhỏ". Giữa sự kinh ngạc của mọi người, Hoàng đế đâm hoảng, cậy Vương hầu Von Bulow nhận giùm hết trách nhiệm thay vua.
Bây giờ tôi gần như không tin một chút nào những điều mà 20 năm trước tôi tin, trừ bản cửu chương ra. điều kiện là ông bầu phải báo trước cho công chúng hay rằng va vì bị cảm mạo, nên không được tốt giọng như thường ngày. Nhưng nắng giọi làm lở sơn, nên chính tay tôi phải sơn lại.
Thầy trả lời tôi rõ ràng từng tiếng một: "Henri Souvaine (ngừng một chút) lầu 18 (ngừng một chút) phòng 1816". Chúng ta đều khát những lời khen chân thành mà than ôi! ít khi người ta cho ta cái đó. Những kẻ đó sướng hơn chúng ta nhiều lắm.
Nàng bỏ tiền đồ rực rỡ trên sân khấu để yên chữ vu quy. Mọi việc tiến hành thuận tiện. Xin bạn nhớ lời này của Emerson: "Mỗi người đều có chỗ hơn tôi; cho nên ở gần họ, tôi học họ được".