Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.
Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương.
Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Ta còn có thể cứu sống vợ ta.
Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác.
Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin.
Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Em vẫn biết là anh bất mãn. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.
Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.
Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau.
Rồi lại êm êm lan ra. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Cậu em thế là tạm biệt rồi.