Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy.
Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung.
Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Và còn nhiều lí do khác.
Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Như thể kéo một con vích lên bờ. Ngại nói là ta mất xe.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Chỉ là chuyện phiếm thôi. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.
Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.
Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Giữa hiện thực và huyền ảo.
Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Và có một cái đầu luẩn quẩn. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.
Nhưng chờ đến bao giờ. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.