Tôi biết ông rất yêu vợ. Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.
Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Có thể phơi phới niềm tin.
Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Hoặc: Môn này không phải học. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác.
Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.
Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.
Và những cái xác cháy khét lẹt. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau.
Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.
Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác.
Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.