Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Mọi người còn lo cho bác nữa. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi.
Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.
Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Ngắn ngủi mà đằng đẵng.
Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Rồi chúng tôi vào phòng tập.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.
Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Hơi bị xịn, tiền triệu đấy. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu.
Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Cái đó làm bạn tỉnh ra.
Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch.
Để chờ một sự thật tươi đẹp. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do.