Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại.
Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết.
Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy.
Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…
Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. 18 tuổi là được tự do.
Đừng thuyết giáo vô ích. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Đặc biệt là trong những người tài.
Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Cậu em thế là tạm biệt rồi.
Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì. Đời sống luôn cần những sự dung hòa.
Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được.