Bạn có hai giọng chính. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Bạn ghét sự đợi chờ.
Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Tôi đã đến đó và đã trở về.
Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình.
Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm.
Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.
Không chắc tại số phận. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Nhưng đó là chuyện lâu rồi.
Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Thật lòng, tôi muốn khóc.
Cái bút này vỏ kín như bưng. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.
Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Tôi biết ông rất yêu vợ. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.
Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Bạn lại muốn lưu lại.