18 tuổi là được tự do. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ.
Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng.
Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.
Hai chị em cùng phấn đấu. Hót nhiều cũng không hay lắm. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.
Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ.
Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.
Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng.
Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.
Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao.