Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi.
Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Q của lí trí không tự an ủi được. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.
Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp.
Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai.
Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).
Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Nhà văn quì bên giường vợ. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.
Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác. Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều.