Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.
Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.
Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành.
Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác. Định kiến tàn sát sự phong phú. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình.
Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Cười vui cho dễ sống. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.
Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.
Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.
Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Cái đó phải tự do chứ ạ. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc.
Thôi thì dùng vào chỗ khác. Còn sót lại những tôi tiếp tục này. Nhà văn nhắm mắt lại.