Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy. Sách Anh viết về vấn đề đó không có cuốn nào hơn được cuốn ấy, và không một người nào đã đọc mà còn có thể hiểu lầm rằng thơ là một thứ khổ hình thời Trung cổ, là một giống voi điên khùng, nguy hiểm, hoặc một họng súng tự khạc đạn để bắn chết những người đứng cách bốn chục thước. Lẽ ấy có vẻ đương nhiên.
Muốn sống đầy đủ, điều kiện thứ nhất là phải kiểm soát được trí óc. Sự thật ấy đáng buồn lắm, chán nản lắm, u uất lắm phải không bạn? Nhưng tôi cho là đẹp đẽ kia đấy, vì có gắng sức thì ý chí ta mới mạnh được khi làm một việc đáng làm. Nếu một người làm cho hai phần ba đời sống của mình tuỳ thuộc một phần ba còn lại, mà trong một phần ba này lại uể oải làm việc, thì làm sao hy vọng sống một cách đầy đủ được?
Bạn bảo ngày của bạn đầy công việc rồi, đầy đến tràn trề ra ư? Bạn bỏ ra một ngày đến mấy giờ để lo vần đề cơm áo? Bảy giờ, phải không? Và mấy giờ để ngủ? Bảy giờ nữa ư? Tôi xin tính thêm hai giờ nữa cho rộng rãi. Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo. Cho nên khi khởi sự công việc vĩ đại là sống một đời đầy đủ, dễ dàng với 24 giờ một ngày, chúng ta nên hết sức tránh mọi rủi ro trong những bước đầu.
Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương. Đừng khoe khoang gì nhiều về việc đương làm và đừng tỏ vẻ buồn bả, đau đớn về nỗi hết thảy người đời không biết sống cho ra sống, và nhất định bỏ phí biết bao thì giờ mỗi ngày. Thường thường ông không yêu thích công việc của mình, may lắm là không ghét nó.
Đã đành, nên bỏ thêm nhiều thì giờ vào việc tu thân, càng chịu tốn công thì kết quả càng nhiều. Không có gì so sánh với nó được. y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi".
Rồi tôi sẽ xin giảng tại sao. Bạn phải sống với số thời gian là 24 giờ một ngày. Đó, thái độ của thầy phải như vậy.
Vậy khi bạn khởi sự dùng tất cả thì giờ của bạn thì ít nhất bạn cũng nhớ rằng bạn chỉ được dùng thì giờ của mình thôi chứ không phải thì giờ của người khác. Mà khó thay đổi cái của quỷ đó lắm. Và cũng không có hình phạt.
Bạn nắm lấy cổ nó, lôi nó về. Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới. Bạn đừng quên rằng những điều bất ngờ rất thường xảy ra, cũng đừng quên bản tính của con người.
Bổn phận của ta là phải làm việc để nuôi thân và gia đình, là phải trả hết nợ nần và dành dụm cho nhà cửa thêm thịnh vượng. Thành một anh chàng rởm là một điều rất dễ mà cũng rất tai hại. Bạn bị "nhốt trong châu thành" bạn thích du lãm ở đồng quê, thích nhận xét đời sống của muôn loài? (tiêu khiển đó làm mở mang tâm hồn người ta).
Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả. Bạn có nhớ những tối đi đờn ca trong một đám tiệc không? Khi có việc gì nhất định để làm buổi tối, một việc gì cần hết năng lực của bạn, thì bạn chỉ nghĩ tới việc đó thôi, bạn cũng thấy hăng hái, vui vẻ suốt ngày rồi, phải không? y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi".