Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Tôi làm độc giả cho tôi.
- Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được.
Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.
Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét. Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa.
Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.
Ôi! Những tiếng còi xe. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.
Hôm nay chị bạn ra viện. Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Còn một ngày nữa mới tới hạn. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.
Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.
Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Cái bướu ở lưng lồi lên. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả.