Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.
Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình.
Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Đường thông hè thoáng.
Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng.
Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…
Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên.
Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.
Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng.
Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.