Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều.
Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.
Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Bởi cô ta làm giáo viên. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.
Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. Con sông trước mặt thật xanh và êm.
Họ còn bất lực hơn nữa. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị.
Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.
Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Cái thùng rác lở loét hơn. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.