Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.
Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội.
Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn
Bảo keo xịt tóc miễn phí. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa.
Mẹ thì độ này da sạm đi. Thi thoảng viết nhưng không tiện. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…
Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích.
Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả.
Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.
Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày. Vậy thì nó là một giấc mơ.