Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.
Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Một giọt rơi xuống sách. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.
Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào.
Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.
Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác. Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động.
Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta. Bác hỏi: Sao con không đi học.
Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai.
Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.