Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp.
Nhưng mà chắc là ra được thôi. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác.
Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.
Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.
Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Cái bướu ở lưng lồi lên. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại.
Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Là thích cái gì thì làm cái đấy.
Đúng là thân làm tội đời! Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.
Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa.
Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều.