Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.
Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản.
Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Nước mắt tôi lại rơi.
Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua.
Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.
Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Tua nhanh thôi, mệt rồi.
Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.
Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Và bon chen không bẩn, không ác. Nó là một sự phối màu khá đẹp.
Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.
Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.