Ngọc 2K

Gã chồng mất, 2 má con bị anh Gã chồng cưỡng dục bắt làm người tình

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.

    Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi.

    Con nó thì sinh ra trong đó. Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.

    Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Để không khóc, phải cười thôi.

    Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Trước đây, bạn từng rất khỏe.

    Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Những giọt nước mắt bằng gỗ.

    Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Như bình mình chẳng hạn. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.

    Nó cũng không thích tôi lắm. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.

    Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do.

    Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap