Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn. Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật.
Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.
Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra.
Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.
Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn…
Không chắc tại số phận. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Lại còn hăng nữa chứ.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Nhà văn quì bên giường vợ. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác.
Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật.
Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Ta cũng được đi câu. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Tôi nhất quyết không đi. Rõ ràng phải đi trình báo. Tôi để mẹ dắt tôi đi.