Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy.
Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Một điều rất hệ trọng. Chả là hôm qua có chuyện.
Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.
Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Nhưng đây là một trận bóng. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.
Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.
Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích.
Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết.
Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.
Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.