Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Bố bảo: Đáng xem thật.
Tôi có làm gì ám muội đâu. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.
Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.
Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng.
Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.
Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Cười vui cho dễ sống. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên.
Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy.
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc.