Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm.
Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Lúc đó, tôi trống rỗng.
Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.
- Xin ông bớt mỉa mai cho. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Tôi tống vào thùng rác.
Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.
Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…
Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Cũng không được đọc truyện nữa. Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.
Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.
Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế.