Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.
Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Rồi chúng tôi vào phòng tập.
Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.
Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì.
Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.
Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Và có lẽ cả hướng thiện. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo.
Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.
Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm.
Hồn nhiên đến đáng sợ. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì.