Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Nó tan chảy, tan chảy.
Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt.
Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Bao người làm được sao mi không làm được. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.
Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần.
Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Hai bên dè chừng nhau. Vừa lo lắng, vừa háo hức.
Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Nước mắt tôi lại rơi. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều.
Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.
À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo.
Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện.
Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự.