Ngọc 2K

Đùa nghịch với hai đứa con gái mới lớn ngây thơ

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.

    Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán.

    Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước.

    Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.

    Như một con rết hoặc như một con rắn. Thế có phải đỡ cho cả hai không. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.

    Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Vậy thôi, bạn sống bình thường. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào.

    Con người cần được ôm ấp, vuốt ve. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp.

    Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Còn cái quần thì rộng thùng thình. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.

    Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn.

    Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap