Tôi vui vẻ và thẳng thắn nhận ngay như vậy. Phải ráng hết sức để chứng minh rằng mục đích mà cả hai bên đều muốn đạt giống in nhau, nhưng chỉ có phương tiện đưa đến mục đích là hơi khác nhau thôi. Ông Adamson bèn dùng điện thoại gọi viên kiến trúc sư của ông Eastman để xin được hầu chuyện ông Eastman.
Sau khi coi hết các phòng rồi, bà đưa tôi đi coi nhà để xe. Rồi cậu viết một bức thư dài cho ông giáo cũ, thú nhận rằng chịu không nổi đời được nữa, chỉ muốn quyên sinh thôi. Nhờ thực hành mới tiến được.
Ông Gaw không đòi mà được. Không để mất một phút, ông lại ngay đường Wall Street thu hết thảy những tài liệu về người sáng lập và ông chủ hãng hiện tại. Rồi ông gọi cô thư ký của ông, và đưa tôi một cái giấy đặt hàng 35.
Mà thiệt vậy, ông nói thay tôi. Chú đã làm nhiều cái bậy đến nỗi chú không dám chỉ trích một ai hết. Vậy muốn có hạnh phúc gia đình, quy tắc thứ hai là: "Bạn trăm năm của ta ra sao, ta chịu làm vậy, đừng có ý sửa đổi làm chi"
Các bạn thử tưởng tượng điều đó! Thợ vừa quét xưởng vừa phấn đấu để đòi hỏi này nọ. Bà đó kỳ dị không? Thưa không! Vô số người cũng như bà. Nghĩa nó vô cùng và bạn sẽ thường gặp nó trong cuốn sách này.
Bởi ta cho như vậy là để được tiếng hảo tâm, để thỏa lòng ưu làm việc nhân, đẹp và cao cả, và để phước về sau. Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó. Để người ta nói cho thỏa thích đi.
Còn ông Paderewsky, một nhạc sĩ dương cầm nổi danh, rất được lòng người bếp da đen hầu ông trong toa xe lửa riêng của ông. - Thưa bà, nên lắm chứ. nhưng người ấy cảm thấy gì lúc đó? Hài lòng như bạn không? Và cái giọng gây gổ, thái độ cừu thị của bạn có làm cho người ấy muốn hòa giải với bạn không? Woodrow Wilson nói: "Nếu bạn đưa hai quả đấm ra nói chuyện với tôi, thì bạn có thể tin chắc rằng tôi cũng đưa ngay hai quả đấm ra với bạn liền.
Được coi hình chúng trên mặt báo, bên cạnh hình những danh nhân trên thế giới, chúng quên cái ghế điện nó đợi chúng. Tức thì bà thay đổi chiến thuật. Họ đưa ra một nhân vật khác mà tôi không ưa lắm.
Nếu bạn muốn được lòng người đó, hãy khéo léo tỏ cho họ thấy rằng ta thành thật nhận sự quan trọng của họ trong địa vị của họ. quá thế này, quá thế khác. Họ có cảm tưởng bị bỏ rơi và không thèm giữ một mảy may cảm tình với một hãng đã đối đãi với họ khiếm nhã như vậy.
Ông cũng hiểu vậy chứ? Chỉ những đại tướng thắng trận mới có thể đòi làm nhà độc tài được. Nào, coi xem nào, có chuyện chi khó khăn đây?). Ông làm tôi nhớ lại một điều mà tôi cơ hồ quên mất.