Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Có người quay lưng lại ngắm hoa.
Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Không cất đấy, làm gì được nhau.
Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Muối thì về biển còn nước thì lên mây.
Họ là mỗi con người. Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ.
Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.
Đây là một sự tham lam. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần.
Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.
Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.
Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.
Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.