Những nhà mô phạm cổ đều lắc đầu. Tôi bắt đầu sống theo tôi. Đa số bệnh nhân là những bà nội trợ dễ bị xúc động.
Địa vị càng cao bao nhiêu thì đời càng thích mạt sát bấy nhiêu. Nhưng điều chắc chắn là phần đông chúng ta không chịu để ai động đến lỗ lông chân của mình. "Mà tôi ưu phiền không phải là vô cớ.
Vậy muốn trừ tật lo lắng xin bạn theo nguyên tắc thứ nhất này: Có lần tôi hỏi ông Waite Phillips, một người quan trọng nhất trong kỹ nghệ dầu xăng: "Ông thi hành những quyết định của ông ra sao?". Tôi cho rằng tôi dự một phần trong công việc tăng hạnh phúc của người khác lên một chút.
Sau cùng bạn bình tĩnh xem xét có cách nào cải thiện tình thế được không - cái tình thế mà bạn đã chịu nhận trước rồi đó. Cứ thế trong năm năm, ông điều động bộ máy chiến tranh khổng lồ của Anh quốc. Mới đầu, tôi cứ tưởng anh đã đổ quạu.
Vậy phải nghỉ ngơi, dưỡng sức để làm những bổn phận quan trọng hơn". Cái đó là cái gì? Thường thì là những cảm xúc như lo lắng, sợ sệt, ghen ghét, oán hờn, vì từ khi tổ tiên ta còn ăn lông ở lỗ, những nghịch cảnh thiên nhiên đã gây ở trong lòng loài người những cảm xúc rất mạnh ấy, mạnh tới nỗi đuổi ra khỏi óc ta tất cả những cảm xúc và tư tưởng vui vẻ, êm ái, dịu dàng. Song sau khi khám nghiệm kỹ lưỡng thì té ra các bộ phận trong thân thể họ đều vẫn hoàn toàn về phương diện thể chất.
Lập ngân sách thiệt đúng với nhu cầu của ta, như quần áo khít với thân thể ta vậy. Nếu chúng ta muốn bồi dưỡng một tâm trạng để được yên vui thì chúng ta phải theo quy tắc số một này: Tôi viết nhiều chương trong cuốn này ở bên bờ "Hồ Bán Nguyệt" tại miền núi đá xứ Canada, nơi mà tôi làm quen với vợ chồng bà Herbert H.
Các y sĩ đều dùng thuốc tê mà không lần nào ông phản kháng rên la. Nhiều học trò đã chăm chỉ trong mấy năm liền, như là đi lễ nhà thờ vậy. Sự nghiệp tiêu tan hết, ông còn mắc thêm món nợ 16.
Tôi phân vân như lạc hướng. Từ lúc đó tôi không cất chân được nữa. Tức thì tôi tự trả lời: "Bất quá thì bị tan tành sự nghiệp, bị phá sản vì những bài báo rêu rao chớ không phải lẽ bị ngồi tù được!".
Cái lão Thuỵ Điển này có quyền gì mà dám mắng ông dốt! Lại tức hơn nữa là chính thơ của lão cũng đầy những lỗi! Ông Rona lập tức lấy giấy bút ra viết gởi cho lão một bài học. Chúng đáp: "Chúng em không có ba má". Ta thích việc gì thì có nghị lực để làm việc ấy.
Tối đến, tôi mệt lắm, và tin rằng không có cách nào khác hết. Chúng luôn luôn rình tôi. Chằng cây nào mọc được ở đó, ngoài một cây sồi quắt queo và chẳng vật nào sống ở đó được, trừ hàng đàn rắn độc.