Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Nó tan chảy, tan chảy.
Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.
Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán.
Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ.
Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.
Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.
Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Ông anh cũng làm theo. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.
Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Tôi có làm gì ám muội đâu.