Ngọc 2K

Anh chàng may mắn và những em hàng xóm

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.

    Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện.

    Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng.

    Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó.

    Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.

    Hạn chế ra ngoài nữa. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.

    Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Nó là một sự phối màu khá đẹp. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.

    Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về.

    Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.

    Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap