Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.
Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.
Không gì tự nhiên sinh ra. Mong ông chỉ nói những điều cần nói. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.
Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện.
Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ.
Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Đây là một thử thách nữa.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Một điều rất hệ trọng. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Bạn cần trả công và cả tự do.
Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.
Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương.