Bạn ghét sự đợi chờ. Của một thân xác đặc. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.
Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến.
Người lớn thì thật xa lạ. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa.
Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.
18 tuổi là được tự do. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Vẫn chứng nào tật nấy.
Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Nó muốn khám phá tôi. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.
Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.
Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Nhưng mệt mỏi thì sao.
Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.